SỐ PHẬN CỦA CUỘC ĐỜI

Chương 1:Số phận và mệnh số[định mệnh]

1.Ta là ai trên cõi đời nầy?

Câu hỏi nầy khiến cho nhiều kiếp người thắc mắc tìm hiểu,không dễ trả lời câu hỏi nầy.Có ý kiến cho rằng:-“Ta là một điểm linh quang của thượng đế,xuống trần để học hỏi”-trích dẫn.Nhận định nầy quá chung chung,không có cơ sở,đầy huyền bí.

Mỗi cuộc đời là kết quả của những mảnh ghép,mọi cái lớn đều do nhiều cái nhỏ hợp thành.Để trả lời cho câu hỏi nầy,phải bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất;đơn cử như tế bào trong cơ thể.Trong thân xác,mỗi tế bào là một cơ thể khác biệt,có cuộc sống,cái chết và trách nhiệm riêng.Theo số liệu,cơ thể người có 73.000 tỷ tế bào,cùng với hằng hà sa số siêu vi đang sống cộng sinh hoặc ký sinh khắp cơ thể.

1.1.Sự hình thành cái ta[bản ngã]

Câu hỏi:Ta là ai trên cõi đời nầy phải phát sinh từ một giống loài có nhận thức cao trong suy luận-quan niệm[nhân sinh quan].Câu hỏi thể hiện sự trăn trở về hoàn cảnh[thân phận] của cá nhân trước cuộc sống.

Ta là ai bắt đầu từ lúc tế bào hình thành được vỏ bọc-màng tế bào,điều nầy phân định rõ sự tách biệt của một cá nhân đối với thế giới xung quanh.Đây cũng là thời điểm phát sinh ra bản ngã[cái ta] của một kiếp nhân sinh.Có thể gọi bản ngã là cá tánh[tâm tánh] khi cá nhân thọ nhận hình tướng.Do bản chất cấu tạo của mỗi hình tướng khác nhau,tất nhiên tâm tánh cũng khác nhau.

Việc hình thành được màng tế bào có thể gọi là một kỳ công của tạo hóa,điều nầy giúp cá nhân tách biệt với thế giới xung quanh.Ở vào giai đoạn nầy,việc phân biệt giữa cá nhân với ngoại cảnh khá đơn giản,chủ yếu là nhờ các giác quan ngoại vi như da hay râu[xúc giác].Phải cho đến khi mắt được hình thành,sự phân biệt mới rõ ràng hơn.Đây là sự kiện rất quan trọng,trong việc hình thành ý niệm-nhận thức về cái ta.Cũng có thể gọi việc hình thành ra mắt là kỳ công thứ hai của tạo hóa.

Ngoài ta là một cá biệt đối với thế giới xung quanh,chính xác hơn,ta là một vật thể có sự sống và linh tri[nhận biết].Với nhận định nầy,xét theo cấp độ tiến hóa từ thấp đến cao,ta có thể là một siêu vi,cái cây hay một con thú;sau cùng là con người.Nói chung,ta chỉ là một ý niệm riêng biệt,tồn tại trong thân xác muôn loài đang hiện hữu trong cuộc sống.

…………

Đến đây,có thể tạm gọi là đã xác định được sự hình thành của cái ta.Đối với thế giới xung quanh,ta là một vật thể có linh tri;vậy đối với thân xác,ta là gì?

1.2.Đại diện cho chủ thể chánh-phần hồn của thân xác.

Theo quan niệm chung,thiên về vật chất,ta được xem là thân xác.Theo nhận định cá nhân,nên tách biệt cái ta ra làm hai:Tinh thần và thể xác.Tuy cả hai đều có trách nhiệm chung trong việc duy trì  vận hành sự sống trong thân xác.Nếu tách biệt riêng,tinh thần là chủ thể chánh của một thân xác chung-tổng thể[gồm nhiều thành phần].Tinh thần chính là kẻ chỉ đạo thân xác-cấp trên,thể xác chỉ là cái công cụ thừa hành.

1.2.1.Phát sinh ra quan niệm-cảm nhận[nhận thức]

Tuy là kẻ chỉ đạo,nhưng tinh thần phải lệ thuộc thân xác về thông tin,khi thân xác tương tác với ngoại cảnh xung quanh.Đơn cử như việc xác định ta là ai trên cõi đời nầy,để xác định được nơi xuất phát,phải nhờ đôi mắt.Sau khi đã được nhìn thấy mọi thứ xung quanh,cũng chưa quan trọng bằng việc nhìn thấy đôi mắt trên gương mặt của chính ta qua phản chiếu từ gương hay mặt phẳng.Mọi thứ sẽ hoàn toàn thay khác, kể từ khi đôi mắt được nhìn thấy chính nó đang ở đâu.-“Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn”-trích dẫn.Qúa chính xác và sâu sắc.

1.2.2.Củng cố địa vị

Bắt đầu từ đây,vị thế của cái ta ngày càng nổi bật hơn,chẳng những đối với thế giới xung quanh;mà còn ngay cả với chính thân xác.Khi thân xác tương tác với ngoại cảnh,qua phân biệt quen lạ,dần dần cái ta hình thành nên hành vi ứng xử đối với thế giới xung quanh;căn cứ theo hoàn cảnh cá nhân.Đây chính là lúc nhận thức được hình thành.

Qua so sánh,quan niệm về đẹp xấu,sướng khổ được sinh ra.Do sự khác biệt từ ngoại cảnh quá nhiều,mọi sự cần phải được chỉ định-định danh[đặt tên];đây là giai đoạn hình thành danh từ.Khi chữ viết chưa có,gọi tên đơn giản và thông dụng hơn;ngôn từ được phát sinh qua cách giao tiếp bằng âm thanh.

2.Hoàn cảnh và thân phận

Mỗi cuộc đời đều có hoàn cảnh và thân phận riêng.Trong tự nhiên,để ổn định trật tự,mọi thứ đều phải tuân theo quy luật chung.Mục đích của việc nầy là để giữ quân bình,nhằm hạn chế sự thái quá gây mất ổn định.Đơn cử như sự vận động của vật chất nền-vòng quay của hành tinh[đất nước gió lửa],tạo ra thời tiết và hình thành ra bốn mùa xuân hạ thu đông.Mọi giống loài trong cuộc sống đều bị tác động-ảnh hưởng chung.Thịnh suy,thậm chí là cái chết của mọi cuộc đời đều đều bị lệ thuộc vào tiến trình nầy.

Căn cứ vào việc nầy,quan niệm về số phận và định mệnh của mỗi cuộc đời được đặt bày ra,tùy theo hoàn cảnh cá nhân được sinh ra trong tự nhiên.Muôn loài sống lệ thuộc vào tự nhiên,số phận và mệnh số được xem như mặc định.Tuy vậy cũng có ngoại lệ cho một số giống loài có khả năng thích nghi cao.Bằng nỗ lực vượt khó,muôn loài có thể thay đổi hoàn cảnh sống,đơn cử như di cư tránh đói rét,hay chọn cách ngủ đông.

Vào thời kỳ còn sơ khai,số phận và định mệnh của con người cũng tương tợ như muôn loài.Nhờ nỗ lực của nhiều kiếp người đi trước,hoàn cảnh sống thay đổi dần.Ngày nay,tiến bộ khoa học đã làm thay đổi chất lượng cuộc sống.Với nỗ lực vượt khó,loài người dần thay thế tự nhiên-chủ động ứng phó thay vì thụ động an phận,để tạo ra số phận và định mệnh của riêng mình[tùy chọn].Ngày nay,sự phát triển đã trở nên thái quá[mất kiểm soát] làm ảnh hưởng đến trật tự chung,khiến cho cuộc sống của loài người và muôn loài phải đối diện với nhiều nguy cơ mới.

2.1.Thọ nhận hình tướng[khởi đầu một số phận trong tự nhiên]

Trong tự nhiên,sanh hay tử thường theo mùa,lệ thuộc vào thời tiết.Mùa xuân tiết trời mát mẻ nên thực vật phát triển tốt tươi,hình thành nên kho lương thực cung cấp năng lượng cho muôn loài;đây cũng là thời kỳ sinh sản chánh trong tự nhiên.Sinh vào thời gian nầy là thuận mùa,cơ thể khỏe mạnh do được hưởng nhiều ưu đãi từ tự nhiên.

2.1.1.Sinh thuận mùa[khởi đầu thuận lợi]

Cơ thể phải khỏe mạnh mới có thể chống chọi lại với khắc nghiệt trong tự nhiên.Đa số giống loài chọn phương án sanh thuận mùa,do chúng có khả năng thích nghi với hoàn cảnh bất lợi cao[di cư chọn nơi thích hợp].Cá biệt tùy cơ địa,số khác chọn phương án thích ứng với hoàn cảnh bất lợi.Đơn cử như gấu Bắc cực chọn cách ngủ đông,sinh con trong hang trước mùa xuân.

Sinh ra là một chuyện,được tồn tại hay không lại là chuyện khác.Khác biệt về thời khắc được sinh ra cũng rất quan trọng-sinh trước hay sinh sau[trong cùng một lứa].Có một điều tuy tàn nhẫn nhưng lại hợp lý về vấn đề bảo tồn giống loài.Nhiều giống loài chọn phương án sinh nhiều để đề phòng bất trắc.Trong cùng một bầy,kẻ sinh sau thường chết yểu khi thiếu thức ăn;họ trở thành thức ăn cho đồng loại.

2.1.2.Sinh trái mùa.

Việc sinh sản thường khởi đầu khi vật thực sung mãn,năng lượng dồi dào thích hợp cho việc nuôi dưỡng thai nhi;thông thường việc sinh sản một lần trong năm.Một số loài mắn đẻ có khả năng sinh sản quanh năm.Dường như tạo hóa đã có dự phòng trong việc duy trì nuôi dưỡng muôn loài.Những kẻ sinh trái mùa thường yếu đuối ,bệnh hoạn,họ được sinh ra để làm thức ăn cho các giống loài khác;để chúng vượt qua cảnh thiếu đói tạm thời.Có thể gọi những kẻ sinh trái mùa  là kém may mắn.

…………..

Từ trong hư vô tối tăm,được sinh ra đã là vui.Càng vui hơn khi được nhìn thấy nhiều điều mới lạ trong cuộc sống.Sống vui là chánh,lâu hay mau là do mệnh số.Thản nhiên sống,chẳng bận tâm là giải thoát tri kiến[định kiến cố chấp].

3.Số phận và giai cấp.

Mọi giống loài đều bình đẳng khi được sinh ra và chết đi,nhưng giai cấp thì không;điều nầy thể hiện rõ ở giống loài tiến hóa cao.Thứ bậc rất quan trọng trong việc duy trì trật tự để ổn định cuộc sống chung.Trong tự nhiên,giai cấp thống trị thường được quyền ưu tiên;điều nầy có liên quan đến bản năng vượt trội.Để có được địa vị thống trị,thiên nhiên thể hiện qua chọn lọc tự nhiên bằng thi đấu để giành quyền giao phối.Xã hội loài người thời phong kiến thể hiện sự phân cấp qua giới cầm quyền,tăng lữ,thợ thuyền và nông dân.Ngày nay  sự phân biệt giai cấp đã giảm bớt ở các nước văn minh.

3.1.Thân phận một kiếp người[thuận lợi và may mắn]

Thật may mắn khi được thọ nhận thân xác con người,đây là vinh hạnh không dễ có.Càng may mắn hơn khi được sanh ra trong một gia đình giàu có,quyền thế và tướng hình đẹp.Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi là đã quá hạnh phúc trên cõi đời nầy.Những điều đã nói trên gọi là phước phần của một kiếp người,được cấu thành do nhân quả đủ ngày giờ từ nhiều đời trước;nay hình thành nên hiện tại của bạn.Bước khởi đầu đã qúa tốt,việc còn lại của bạn là sống vui vẻ với những gì đang có;cố gắng làm tốt đối với mọi chuyện có liên quan trong cuộc sống.

Chuyện đời  cũng luôn thay đổi,cuộc sống có lắm thăng trầm,yên ổn chỉ được một lúc,sau đó bất ổn xảy ra.Đó là lúc bạn phải đối diện với sự thật phũ phàng trong cuộc sống.Chuyện đời quá phức tạp,rắc rối và không đơn giản;bấy lâu nay bạn đã sống trong êm ấm nên không nhận ra.

Cũng may,do bản tánh hiền lành,lúc đương thời tạo nhiều nghiệp tốt,nên phước đức lấn át chuyện xấu.Nạn tai cũng thường có nhưng không mấy hiểm nghèo,sau cùng rồi mọi chuyện cũng qua.Trải qua cho biết mọi chuyện để học khôn,đây là điều ai cũng phải nếm trải để biết mùi vị của cuộc sống.

3.2.Nghịch cảnh và bất hạnh

Đa số chúng ta thường thiếu may mắn trong cuộc sống.Thậm chí ngay lúc còn nằm trong bụng mẹ,thiểu số đã phải thọ nhận lắm tai ương.Việc nầy có ảnh hưởng đến tâm tánh và tướng hình của bạn trong tương lai.

Điều nầy là tất nhiên,cũng dễ hiểu;chẳng hạn như bạn được sinh ra nghịch mùa trong tự nhiên.Do không được hấp thu nhiều dinh dưỡng,thời tiết bất lợi,thể xác sẽ không mấy tốt tươi.Nghịch cảnh tác động lên tinh thần người mẹ làm ảnh hưởng đến thai nhi.Ở vào hoàn cảnh nầy,đa số đứa bé khi chào đời đều có nét mặt kém vui;thể hiện qua nét tướng mặt ũ mày chau khi lớn lên.

4.-“Đức năng thắng số”-trích dẫn.Tạm dịch:nỗ lực vượt số phận.

Muôn loài sinh ra đều được thọ nhận số phận và hình hài riêng,chẳng ai giống ai.Điều nầy còn được gọi là mệnh số -số phận và định mệnh.Mỗi thân xác đều có ưu khuyết riêng,không ai là hoàn hảo cả.Theo quan niệm chung,mọi người chỉ biết mình được cha mẹ sanh ra,thừa hưởng những gì có liên quan đến họ.Nếu truy ra cội nguồn của bản thân,chuyện nầy rất phức tạp.

4.1.-“Cha mẹ sanh tướng,trời sanh tánh”-trích dẫn.Tạm dịch:cha mẹ tạo tướng,tạo hóa sinh tâm.

Mọi vật thể-hình tướng[hữu hình] là một bộ máy tổng hợp phức tạp,do nhiều nhân tố hợp thành.Khởi đầu là sự tương quan mật thiết giữa các yếu tố vô hình,sau đó mọi thứ có liên quan tương tác với nhau;qua tương ứng[thích hợp]mới hình thành vật thể.Nếu nói về sự hình thành phôi thai,giai đoạn nầy ,thai nhi đang dần hình thành trong dạ con.

Điều nầy cho thấy,cha mẹ là tác nhân cuối cấu tạo ra hình hài của đứa con.Có thể gọi cha mẹ là cái máy dập khuôn-định hình thân xác[hình tướng],nhưng tâm tánh[bản chất]thì không;phẩm chất của thành phẩm tùy thuộc vào chất lượng riêng của nguyên liệu.

4.1.1.Số phận của một kiếp-bạc phận[định mệnh]

Sau khi thọ nhận hình hài,cá nhân sẽ cùng tồn tại-chung sống,với nó trọn kiếp;hợp đồng chấm dứt khi cái chết đến.Đó là lúc sự phân hủy diễn ra để vật chất trở về bản thể gốc hay sự hoàn nguyên.Có một sự áp đặt-mặc định[định mệnh] trong việc thọ nhận hình tướng.Việc nầy sẽ phân định rõ bạn là gì,sanh ra với mục đích gì,với hoàn cảnh và thân phận riêng trong cuộc sống.

Thử lấy đôi dép là vật được tạo ra để bảo vệ chân.Tuy cùng là dép nhưng lại có dép da hay cao su,số lớn hay nhỏ,màu sắc khác nhau để phân biệt sang hèn.Nếu chẳng may mang hình hài dép cao su số lớn,màu đen,được tạo ra từ nhựa tái chế thì thật là bất hạnh.Đây là dép rẻ tiền,dùng để lao động nặng ở những nơi bẩn thỉu.

Là một vật thể vô tri số lớn,chất lượng kém,cuộc đời của đôi dép cao su thật cơ cực.Ai cũng hiểu thân phận cuối đời của đôi dép ra sao.Điều nầy sẽ khác nếu là một vật thể có linh tri,tiến hóa cao như con người.

4.2.Đấu tranh với số phận

Vào thời kỳ xã hội loài người còn sơ khai,đời sống lệ thuộc nhiều vào tự nhiên.Trình độ dân trí thấp,thiên địch đầy rẫy,đời sống cơ cực,bất an.Mọi hiện tượng lạ trong tự nhiên đều được sùng bái,xem như thần thánh[đa thần giáo].Hầu hết mọi người đều tin vào số phận và định mệnh do tạo hóa an bài.Lợi dụng điều nầy,thiểu số bói toán núp bóng chiêm tinh gia bày chuyện xem tướng,đoán hậu vận v.v..Người nhẹ dạ dễ bị mê hoặc tin chuyện phù phiếm,chấp nhận an phận để tự an ủi bản thân.Giai cấp cầm quyền phong kiến cũng thường dùng chiêu trò mị dân để ru ngủ nhân dân.

Số khác có học thức thì không dễ phỉnh gạt,họ cố gắng phấn đấu để thay đổi số phận cuộc đời bằng nhiều phương án.Bằng cách nâng cao kiến thức,mở rộng tầm hiểu biết,dần dần họ cải thiện hoàn cảnh sống của bản thân và xã hội.Khởi đầu bằng cải tiến nông nghiệp nhờ cơ giới hóa,sau đó đi dần lên công nghiệp nặng;nhờ vậy xã hội loài người di dần đến văn minh hiện đại như ngày nay.

4.2.1.Đấu tranh với thiên nhiên[thay đổi hoàn cảnh sống]

Để đạt được địa vị chúa muôn loài như ngày nay thật không dễ,đây là nỗ lực đóng góp của nhiều thế hệ trong một thời gian dài.Năng lực và năng lượng là động năng chính thúc đẩy tiến bộ khoa học về nhiều mặt.Khởi đầu là khai thác năng lượng hóa thạch như than đá,dầu mỏ,kết hợp với xây cầu,đắp đập thủy điện v.v..tạo nền tảng thúc đẩy khoa học kỹ thuật và y học.Ngày nay,y học đã tiến bộ quá xa.Qua xét nghiệm gene,khoa học có thể phát hiện ra gene xấu gây bệnh di truyền.Hoặc qua thăm khám bằng dụng cụ chuyên ngành,có thể nhìn thấy dị tật của thai nhi khi còn trong bụng mẹ.

5.Tính nhân văn của nhân loại[nhân đạo]

Ngày xưa,thọ nhận một thân thể dị dạng hoặc bệnh nan y là điều bất hạnh.Ngày nay,khoa học có thể can thiệp,làm giảm bớt ảnh hưởng của bệnh tật.Đặc biệt nhất là khâu thẩm mỹ,chấn thương chỉnh hình.Nhiều  bệnh nhân gặp nạn khiến mặt biến dạng,qua thẩm mỹ có thể phục hồi lại mặt khá đẹp.Đối với tổ chức phi lợi nhuận Nụ cười thế giới của Thụy sĩ,họ có thể phẩu thuật mặt miễn phí;nếu có yêu cầu.

………….

Sau đây là câu chuyện về người chăn dê ở Trung quốc,có cái đầu thừa ở sau đầu.Do mặc cảm muốn xa lánh thế gian,người nầy chọn nghề chăn dê trên núi để được yên thân.Sau cùng nhờ một dịp may,ông được mang về thủ đô Bắc kinh cắt bỏ cái đầu không mong muốn.

5.1.Cái đầu thừa vô tích sự [nhân cách hóa]

Mỗi người có một cái đầu là chuyện bình thường,đôi khi là hai mới thật rắc rối.Đây là dạng song sinh bất xứng dính nhau ở phần đầu.Điều bất tiện duy nhất tôi gây phiền toái cho ông anh của tôi là ông chỉ có thể nằm nghiêng!

Lúc mới sinh ra chưa biết gì,chuyện nằm nghiêng hay ngửa đã có cha mẹ lo.Có thể họ cũng rất khổ tâm về chuyện nầy,nhưng chẳng thể làm gì khác hơn.Dần dần rồi cũng quen,dù sao thì ông anh cũng còn quá hạnh phúc khi được nằm nghiêng;thay gì ngủ ngồi! Kẻ luôn ray rức trong lòng chính là tôi,đã sống nhờ còn gây rắc rối cho kẻ khác.

Lúc còn quá nhỏ thì chúng tôi sống hòa thuận với nhau,ông anh chỉ xem tôi như là một phần thừa trên thân thể của mình;tuy có hơi vướng víu khó chịu.Vấn đề chỉ trở nên quan trọng khi mọi cặp mắt luôn nhìn vào tôi,kèm theo lời lẽ chế nhạo khiến ông anh tủi thân.Dần dần,ông sinh ra ác cảm,xem tôi như một gánh nặng;điều nầy khiến cho ông ngày càng muốn xa lánh mọi người.

5.2.Sự gợi ý mang tính khởi nghiệp

Sinh ra trong một gia đình nghèo sống bằng nghề nông,tài sản có giá trị của gia đình tôi là bầy dê đang nhờ người giữ thuê trên núi.Hằng năm,đàn dê được lùa xuống núi để tránh đông.Đây là cơ hội để chủ dê kiểm tra tài sản,hoặc bán dê để có thêm thu nhập.Ngay từ nhỏ,bọn trẻ trong làng đã được học làm quen với dê.Nhiệm vụ của chúng là quan sát hoặc làm theo hướng dẫn của người lớn.

Trường làng nằm ở lưng chừng đồi,bên cạnh con suối;bọn trẻ trong làng học sơ cấp tại đây.Sau khi đã biết đọc,viết,làm toán cộng trừ nhân chia là tốt nghiệp[hết lớp].Ở cái xứ khỉ ho,cò gáy nầy,cái chữ ít có dịp sử dụng.Cả năm cũng chỉ được dùng đến vài lần vào dịp đếm dê[đánh số dê],hoặc tính đếm tiền bán nông sản.

Do hoàn cảnh biệt lập,kinh tế khó khăn,trẻ con trong làng không nhiều,mỗi gia đình chừng vài đứa.Nhà tôi duy  nhất chỉ có ông anh trai,do ông bị dị dạng nên cha mẹ không muốn sanh thêm.Những đứa con đầu lòng thường chịu nhiều thiệt thòi,do cha mẹ còn non trẻ,thiếu kinh nghiệm và chưa có nhiều của cải.Đa số những đứa con đầu lòng phải phụ giúp cha mẹ nhiều việc trong nhà ,trong đó có việc chăm sóc em.

Cứ sáng sớm là bọn trẻ đến trường,cặp mang bên hông,trong đó có vài củ khoai lang.Những đứa lớn thì có thêm trọng trách,chúng địu[cõng] em trên lưng và mang theo tới trường;để cha mẹ rảnh tay lo chuyện nhà.Đựơc nằm yên trên lưng,đa số bọn nhóc đều ngủ,vào đến lớp  chúng vẫn ngoan ngoãn;do thằng anh chẳng thể làm gì khác hơn.

Sau khi tan học,thằng anh còn phải ra con suối bên hông trường lấy một túi nước.Túi được tạo ra từ cái bàng quang phơi khô[bọng chứa nước tiểu] của loài thú ăn cỏ.Cẩn thận đặt túi nước lên đầu,giữ chặt bằng cả hai tay,thằng bé chậm rãi cõng em xuống đồi.Nhiệm vụ kết thúc khi nước mang về được đổ vào vỏ trái bầu khô để dành làm nước uống.

6.Ngày hội dê mùa đông.

Mỗi lần bầy dê được lùa về làng hay lên núi,chúng đều đi ngang trường.Từ xa đã nghe tiếng sủa của chó chăn dê,sau đó là tiếng lóc cóc của mõ cây treo dưới cổ dê.Điều nầy khiến cho bọn trẻ trong lớp trở nên bồn chồn,chúng đã biết chuyện nầy từ sáng sớm trước khi đến trường do cha mẹ thông báo.

Như đã thành thông lệ,tất cả bọn trẻ đều bỏ lớp ùa ra sân,chẳng đợi ý kiến của thầy cô.Trước sân trường,bọn trẻ đang túm tụm,nhốn nháo,hướng mắt lên núi chờ chuyện quan trọng.Dễ dàng nhận ra ông anh của tôi trong đám đông,đứa nào đội cái khăn choàng trùm đầu màu vàng thì chính là ông.Cái khăn nầy có thêm nhiệm vụ riêng là che giấu cái đầu thừa chết tiệt ở phía sau đầu!

Sau cùng thì con dê đầu đàn cũng xuất hiện ở đầu hẻm núi.Đó là con dê đực đen to lớn,có chòm râu bạc trắng của nhà tôi;chỉ cần nhìn thoáng là ông anh đã nhận ra nó.Càng lúc bầy dê càng đông,sau cùng là các người chăn dê cầm gậy,khoát áo choàng chậm rãi theo sau.Nổi bật trong số đó có người mặc áo choàng đen,bất chợt thằng bạn học cùng lớp với ông anh tôi la lên:

                       -“Anh cả của tau,người mặc áo choàng đen!”.

Con dê đực đen của nhà tôi đã mua từ nhà người thanh niên nầy.Nó có thể là con hoặc cháu của con dê đã chết.Bộ da của nó được thuộc để làm nên cái áo choàng đen.Sau khi bầy dê đã đi xuống làng,trong lớp bọn nhóc đang chờ niềm vui khác từ thầy cô;họ nói:

-“Hôm nay là ngày học cuối,các em được nghỉ sớm.Ngày mai các em ở nhà,phụ cha mẹ chăm sóc dê;đầu xuân sẽ học lại”

Chẳng nói chẳng rằng,bọn trẻ đột nhiên huyên náo,chúng ùa nhau chen ra cửa;quên cả chuyện chào thưa thầy cô.Chúng cũng quên luôn cái thông lệ ra suối lấy nước mang về nhà.

6.1.Về lại nhà xưa,chuồng cũ

Sau khi bầy dê đã vào nơi tập kết,sẽ có rất nhiều chuyện diễn ra tiếp theo tại đây.Về đến đây,nhiệm vụ của người chăn dê kết thúc;họ sẽ được nhận tiền công và nghỉ ngơi.Chủ dê nhận lại đàn dê và mang chúng về nhà để tự chăm sóc.Đây cũng là lúc các con dê đực đầu đàn lấy lại oai phong,chúng có thể tự dẫn bầy dê về chuồng cũ;chẳng cần chủ dẫn dắt.

Chuồng dê cũ đã được quét dọn,chuẩn bị tươm tất.Cỏ tươi đầy máng,lại có thêm ngũ  cốc,nước cám là thứ bọn dê rất thích.Có một thứ rất cần cho dê,ở các góc chuồng,các ống tre chứa đầy muối hột đã được để sẵn.

7.Sinh ra cô độc,sống trong cô đơn

Sau khi được chăm sóc,vỗ béo,đã đến lúc chọn dê đem bán.Lần nầy,những con dê không còn được tự do,chúng bị cột chung vào một sợi dây để dễ quản lý khi mang  tới chợ gia súc.Ngoài chuyện bán dê,xuống thị xã lần nầy có liên quan đến việc đi học của ông anh tôi.Ông đã tốt nghiệp trường làng,cần xuống thị xã để đi học tiếp.

Sau khi xong chuyện bán dê,cha tôi đăng ký cho ông anh học nội trú ở trường dành riêng cho con em dân tộc thiểu số miền núi.Mọi chuyện đã xong,ông anh tôi phải ở lại một mình nơi hoàn toàn xa lạ.Vốn là con một,luôn được cưng chiều,ông anh trở nên yếu đuối,nhút nhát;bỗng dưng phải sống một mình,ông phát hoảng.Khoảng một tuần sau thì ông xin về nhà,ông không thể sống ở nơi đông đúc và ồn ào.Số phận ông sinh ra cô độc nên thích sống cô đơn.

7.1.Tiếp cận cơ hội,chờ thời cơ

Do còn nhỏ,ông anh chỉ có thể ở nhà phụ cha mẹ,điều nầy chỉ là tạm thời;số phận cuộc đời ông sinh ra là để đi chăn dê? Cơ hội đổi đời duy nhất giúp ông thoát khỏi nghiệp chăn dê là xuống thị xã đi học tiếp thì ông đã bỏ qua.

Dần dần,ông cũng có thể phụ giúp cha mẹ nhiều chuyện hơn;nhất là những chuyện có liên quan đến dê thì ông luôn quan tâm.Ông cũng thường xuyên sang nhà thằng bạn học cùng lớp chơi,mỗi khi ông anh cả của nó về nhà.Chẳng hiểu sao ông nầy lại khoái ông anh tôi,mọi ngón nghề chăn dê ông đều chỉ bảo tận tình.Ông nầy còn đưa ra ý kiến rất hợp ý anh tôi,ông nói:

-“Nếu em thích,khi nào khá lớn,vào mùa hè,tôi có thể dẫn em lên núi chơi”

Câu nói nầy đã gây ấn tượng mạnh lên tâm trí non trẻ của ông anh tôi.Về nhà,ông cứ huyên thuyên nói về chuyện chăn dê trên núi khiến cha mẹ tôi âu lo;họ không muốn ông đi theo con đường đó.Nghiệp chăn dê ông anh đã chọn,nhưng chưa đủ duyên?

8.Làm quen với chuyện chăn dê

Chuyện gì đến sẽ đến.Cho dù cha mẹ tôi hết lời khuyên can,ông cứ nằng nặc xin được lên núi chăn dê vào mùa hè khi đã khá lớn;hầu như mọi chuyện ông muốn cha mẹ đều phải chiều theo.Có thể do ông anh đã quá khổ sở về chuyện tướng hình,nên cha mẹ chẳng muốn làm ông buồn thêm.Hơn nữa,ở nhà cũng có bầy dê,đang nhờ người chăn giữ hộ;trong tương lai chúng là của ông.Đây cũng là cơ hội để ông đi chơi cho khuây khỏa và học cách chăn dê.

8.1.Được toại nguyện

Quản lý đàn dê của cả làng không phải là chuyện đơn giản,cần phải có kỹ năng chuyên môn của nhiều người.Đêm đến,cả đoàn ngủ không ngon giấc.Ngoài chó,mõ treo dưới cổ dê cũng là công cụ báo động hữu hiệu khi dê gặp nguy hiểm.Khi dê chết,số thẻ của chúng được may dính vào bộ da để làm bằng chứng báo cáo cho chủ dê.Người chăn dê cũng thường da dê để may túi đựng dê con mới sanh.Họ phải mang chúng theo,do còn quá nhỏ,chúng không thể theo đàn.

Người chăn dê thường phân công chia nhau về nhà,họ có nhiệm vụ báo cáo sự cố cho chủ dê kèm theo bằng chứng.Bận lên,họ mang theo nhu yếu phẩm cho cả đội.Lần nầy cả nhóm có thêm tin vui:Có một thằng nhóc vừa mới gia nhập đội chăn dê.

Là người mới,ông anh của tôi phải tập làm những chuyện cơ bản như kiếm củi,nấu ăn v.v..Dần dần  sau đó sẽ làm những chuyện chuyên môn như vắt sữa,thuộc da.Có thể gọi đây là đoạn đường chiến binh của một người chăn dê.Ông tham gia nhóm chăn dê được dăm mùa hè , thì bất ngờ có một chuyện quan trọng xảy ra làm thay đổi số phận của cuộc đời ông.

9.Niềm vui bất ngờ-mãn hạn[thay đổi tướng hình]

Trong lúc ông anh tôi đang vui vẻ học nghề chăn dê trên núi,với hy vọng được xa lánh thế gian;thì bất ngờ có một chuyện quan trọng xảy ra.Một đoàn khảo sát địa chất đến làng để thăm dò mỏ khoáng sản trên núi,nơi ông anh tôi đang chăn dê;nhờ đó họ phát hiện ra ông.Họ mang ông anh về Bắc Kinh[thủ đô Trung Quốc] cắt bỏ cái đầu thừa.

Ngày trở về của ông anh là một sự kiện quan trọng của gia đình tôi,ông luôn tươi cười dù đầu vẫn còn băng bó.Ông quá vui,nhưng cha mẹ tôi lại càng vui hơn;đứa con tật nguyền của họ đã vượt qua số phận.Sau khi băng được tháo bỏ,việc đầu tiên của ông là nhìn vào trong gương;cục nợ đã vĩnh viễn không còn.Ông đã tận mắt  nhìn thấy nó đang được bảo quản trong ve keo chứa đầy hóa chất ở bệnh viện.

9.1.Dừng bước giang hồ.

Sau khi ông anh đã hoàn toàn bình phục,cha mẹ tôi lên kế hoạch trói chân gã lãng tử.Lấy lý do chiêu đãi hàng xóm,mẹ tôi mang cặp gà với 10 quả trứng sang nhà thầy cố vấn dạy nuôi dê,với 2 mục đích:

-Nhắn với thầy cố vấn làm thịt 2 con dê mang về

-Dạm hỏi cô em gái út của ông cho anh tôi

Gia đình cô gái chấp nhận quà tặng.Để cô nàng có dịp xem lại dung nhan ông anh tôi,thằng bạn học cùng lớp dẫn cô em gái sang nhà.Với lý do tặng quà dưỡng bệnh,họ gởi lại 10 quả hột gà;chuyện nầy khiến ông anh tôi quá vui.

Sau đó thì thầy cố vấn mang thịt và 2 bộ da dê về.Ông cho biết dê bị tai nạn khi di dời sang bãi chăn thả mới,chỗ cũ bị trưng dụng để thăm dò khoáng sản.Do chỗ mới xa xôi,hiểm trở,ông không thể cho ông anh đi theo

9.2.Bằng lòng với số phận.

Màn dàn cảnh,dựng chuyện quá tinh vi,tình tiết và vật chứng lại hợp lý khiến ông anh tin ngay.Vả lại,dung nhan của ông đã bình thường,mặc cảm không còn;cần gì phải xa lánh mọi người.

Chẳng hiểu sao cô nàng hàng xóm lại luôn sang thăm nhà.Giojng nói dịu dàng,tướng đi thanh thoát của cô nàng khiến ông anh quan tâm.Dần dần,chuyện nuôi dê trên núi nguôi ngoai,anh tôi chuyển mục tiêu sang cô hàng xóm.

Những kẻ mãn nguyện nhất trong chuyện nầy là cha mẹ tôi,cứ mỗi lần nhìn ông anh không còn cục nợ sau đầu là họ lại vui.Càng vui hơn khi ông đã biết nghe lời,từ bỏ chuyện nuôi dê trên núi để tính chuyện vợ con.Thành công mỹ mãn của cả gia đình là giải quyết xong chuyện không mong muốn,đã ám ảnh họ trong suốt nhiều năm trời.

…………

Tôi có trông thấy ông[người chăn dê] trên phương tiện truyền thông.Hình ảnh về ông đã truyền cảm hứng cho tôi tạo ra bài viết nầy.ĐA TẠ.

粉嫩公主酒酿蛋是一款100%纯植物提取的丰胸美胸产品,丰胸产品在入市以前就已经经过了国家相关权威部门的严格检测粉嫩公主官网,是国家食品药品监督管理总局批准的美胸品牌丰胸方法,还是世界卫生组织中国区研究专家委员会权威推荐的一款女性丰胸专用产品丰胸产品粉嫩公主酒酿蛋